词典鸣石
鸣石
词语解释
鸣石[ míng shí ]
⒈ 撞击后能传声甚远的石头。可作砧石、磬石。
⒉ 使山石发出鸣声。
引证解释
⒈ 撞击后能传声甚远的石头。可作砧石、磬石。
引《山海经·中山经》:“﹝ 长石之山 ﹞其西有谷焉,名曰 共谷,多竹, 共水 出焉,西南流注于 洛,其中多鸣石。”
郭璞 注:“晋 永康 元年, 襄阳郡 上鸣石,似玉,色青,撞之声闻七八里,即此类也。”
袁珂 校注:“鸣石,盖磬石之类。 郭 説 襄阳郡 上鸣石,见《晋书·五行志》。”
北周 庾信 《夜听捣衣》诗:“鸣石出 华阴,虚桐採凤林。”
唐 杨炯 《和刘长史答十九兄》:“宫徵谐鸣石,光辉掩烛轮。”
⒉ 使山石发出鸣声。
引南朝 宋 鲍照 《游思赋》:“鸿晨惊以响湍,泉夜下而鸣石。”
相关词语
- pán shí zhī gù盘石之固
- hú míng gōu huǒ狐鸣篝火
- ruò luǎn tóu shí若卵投石
- sōng fēng shí松风石
- shí làn jiāng kū石烂江枯
- zǒu shí fēi shā走石飞砂
- huáng shí biān黄石编
- shí xīn tiě cháng石心铁肠
- tián kēng shí田坑石
- shuǐ shí qīng huá水石清华
- dào gōng shí到公石
- jǔ shí suǒ举石锁
- míng gù鸣顾
- táo hé lǜ shí洮河緑石
- shí dèng石隥
- yuè jiǎ míng jūn越甲鸣君
- liàn shí练石
- huà shí fù化石妇
- jī míng jiè dàn鸡鸣戒旦
- shí yǎn石眼
- yù shí tóng suì玉石同碎
- bō yún jué shí拏云攫石
- míng chún鸣鹑
- míng fèng tiáo鸣凤条
- shí chóng dòu shē石崇斗奢
- shí hǔ diàn石虎殿
- wǔ shí liù yī五石六鹢
- yàn rán shí燕然石
- shí xù石洫
- héng yáo shí衡遥石